1
Tiễn gót thu đi mộng lá vàng
Đông về tuyết phủ trắng màu tang
Xuân sang rực rỡ muôn nghìn tía
Hạ đến cành hồng rộn tiếng vang
Ngõ vắng buồn rơi thu úa lá
Mưa đông lạnh lẽo mấy cung đàn
Thơ xuân đã viết chưa lần gởi
Phượng vỹ rơi đầy hạ bước sang
2
Một kiếp thi thơ thế cũng xong
Ta đây vẫn cứ muốn đèo bồng
Làm thơ trả nợ tình và nghĩa
Túng thiếu than trời nghĩ viễn vông
Thế thái nhân tình sao dứt nợ
Đa mang tiếc nuối cũng bằng không
Duyên đưa phận đến trao tình thắm
Thở vắn than dài chỉ bõ công
3
Cửa sổ tâm hồn khép đã lâu
Cho quên dĩ vãng lắm u sầu
Bây giờ mở rộng chờ tia nắng
Rực ánh bình minh vạn sắc màu
Buổi sớm chào mênh mang hạnh phúc
Xua tan tất cả những thương đau
Lòng ta tuyệt diệu tình thơ chúc
Gởi đến cho ai mộng ước cầu
4
Ai khua gót ngọc lướt mây hồng
Để lại mình ta dạ ngóng trông
Quạnh quẽ hồn tương tư nỗi nhớ
Đề thơ mượn gió nhắn đôi dòng
Bâng khuâng một thoáng nghe hơi thở
Lẳng lặng niềm riêng tiếc nuối lòng
Nếu biết đời thênh thang bỡ ngỡ
Ta về gặp lại bóng ta không?
5
Một mảng rừng thu đủ sắc màu
Nâu vàng đỏ tím quyện vào nhau
Chen chân ở giữa vài cây đứng
Trụi lũi thân cành lặng lẽ đau
Nửa vạt trời nghiêng hoa với lá
Nguyên vùng đất rộng trải mưa mau
Ai qua chợt thấy lòng thương quá!
Tiếc một mùa yêu chiếc lá sầu
6
Phượng tím trời xanh đẹp ngỡ ngàng
Dăm cô áo trắng dáng mơ màng
Mây bay lãng đãng vờn trong gió
Ngớ ngẩn hồn ai mộng đá vàng
Hạ đến ngày vui đời diễm tuyệt
Lòng người bỗng chợt thấy mênh mang
Duyên tơ vẫn biết thầm mong nhớ
Hãy giữ cho tình mãi thênh thang
7
Nửa mảnh trăng khuya chiếu đỉnh đầu
Đường mòn quạnh quẽ biết về đâu
Lang thang thất thểu mình em bước
Dõi mắt nhìn trăng dạ nhuốm sầu
Một tối cung Hằng soi bóng nguyệt
Lối gầy u uẩn mãi canh thâu
Mênh mang ngõ vắng hồn lưu luyến
Thuở đợi chờ nhau mộng ước lâu
8
Đời người tựa chiếc lá cây khô
Một mảnh thuyền nan lướt mặt hồ
Sóng vỗ ba đào đau đớn phận
Xoay vòng rớt xuống cõi hư vô
Nhân sinh ví đã hầu như kiếp
Số mệnh bèo trôi mặc nhấp nhô
Bến vắng chiều chia ly cách biệt
Bờ xa khuất bóng chốn xô bồ
9
Thắm thoát thoi đưa vụt bóng câu
Đường đời vạn nẻo biết về đâu
Non xanh thất thểu mình ta bước
Mỏi gót tìm em đến bạc đầu
Thoáng chốc thời gian qua mấy lượt
Khung mây bàng bạc bóng chiều sâu
Sông xưa còn ngóng con đò cũ
Vẫn mãi chờ em dạ nhuốm sầu
10
Một dãy Hoành Sơn chắn giữa trời
Khi xưa chúa Nguyễn ngụ nhiều đời
Sông sâu lũy hiểm phòng quân Trịnh
Vực thẳm đèo cao chặn giặc Hời
Thuở ấy đường mòn chân trắc trở
Bây giờ lối hẹp bước chơi vơi
Kỳ công nghiệp bá kiên tâm dựng
Tích lập danh truyền vững chí khơi
Tiễn gót thu đi mộng lá vàng
Đông về tuyết phủ trắng màu tang
Xuân sang rực rỡ muôn nghìn tía
Hạ đến cành hồng rộn tiếng vang
Ngõ vắng buồn rơi thu úa lá
Mưa đông lạnh lẽo mấy cung đàn
Thơ xuân đã viết chưa lần gởi
Phượng vỹ rơi đầy hạ bước sang
2
Một kiếp thi thơ thế cũng xong
Ta đây vẫn cứ muốn đèo bồng
Làm thơ trả nợ tình và nghĩa
Túng thiếu than trời nghĩ viễn vông
Thế thái nhân tình sao dứt nợ
Đa mang tiếc nuối cũng bằng không
Duyên đưa phận đến trao tình thắm
Thở vắn than dài chỉ bõ công
3
Cửa sổ tâm hồn khép đã lâu
Cho quên dĩ vãng lắm u sầu
Bây giờ mở rộng chờ tia nắng
Rực ánh bình minh vạn sắc màu
Buổi sớm chào mênh mang hạnh phúc
Xua tan tất cả những thương đau
Lòng ta tuyệt diệu tình thơ chúc
Gởi đến cho ai mộng ước cầu
4
Ai khua gót ngọc lướt mây hồng
Để lại mình ta dạ ngóng trông
Quạnh quẽ hồn tương tư nỗi nhớ
Đề thơ mượn gió nhắn đôi dòng
Bâng khuâng một thoáng nghe hơi thở
Lẳng lặng niềm riêng tiếc nuối lòng
Nếu biết đời thênh thang bỡ ngỡ
Ta về gặp lại bóng ta không?
5
Một mảng rừng thu đủ sắc màu
Nâu vàng đỏ tím quyện vào nhau
Chen chân ở giữa vài cây đứng
Trụi lũi thân cành lặng lẽ đau
Nửa vạt trời nghiêng hoa với lá
Nguyên vùng đất rộng trải mưa mau
Ai qua chợt thấy lòng thương quá!
Tiếc một mùa yêu chiếc lá sầu
6
Phượng tím trời xanh đẹp ngỡ ngàng
Dăm cô áo trắng dáng mơ màng
Mây bay lãng đãng vờn trong gió
Ngớ ngẩn hồn ai mộng đá vàng
Hạ đến ngày vui đời diễm tuyệt
Lòng người bỗng chợt thấy mênh mang
Duyên tơ vẫn biết thầm mong nhớ
Hãy giữ cho tình mãi thênh thang
7
Nửa mảnh trăng khuya chiếu đỉnh đầu
Đường mòn quạnh quẽ biết về đâu
Lang thang thất thểu mình em bước
Dõi mắt nhìn trăng dạ nhuốm sầu
Một tối cung Hằng soi bóng nguyệt
Lối gầy u uẩn mãi canh thâu
Mênh mang ngõ vắng hồn lưu luyến
Thuở đợi chờ nhau mộng ước lâu
8
Đời người tựa chiếc lá cây khô
Một mảnh thuyền nan lướt mặt hồ
Sóng vỗ ba đào đau đớn phận
Xoay vòng rớt xuống cõi hư vô
Nhân sinh ví đã hầu như kiếp
Số mệnh bèo trôi mặc nhấp nhô
Bến vắng chiều chia ly cách biệt
Bờ xa khuất bóng chốn xô bồ
9
Thắm thoát thoi đưa vụt bóng câu
Đường đời vạn nẻo biết về đâu
Non xanh thất thểu mình ta bước
Mỏi gót tìm em đến bạc đầu
Thoáng chốc thời gian qua mấy lượt
Khung mây bàng bạc bóng chiều sâu
Sông xưa còn ngóng con đò cũ
Vẫn mãi chờ em dạ nhuốm sầu
10
Một dãy Hoành Sơn chắn giữa trời
Khi xưa chúa Nguyễn ngụ nhiều đời
Sông sâu lũy hiểm phòng quân Trịnh
Vực thẳm đèo cao chặn giặc Hời
Thuở ấy đường mòn chân trắc trở
Bây giờ lối hẹp bước chơi vơi
Kỳ công nghiệp bá kiên tâm dựng
Tích lập danh truyền vững chí khơi