x
Một mảnh rừng thu đủ sắc màu
Nâu vàng đỏ tím quyện vào nhau
Chen chân ở giữa vài cây đứng
Trụi lũi thân cành lặng lẽ đau
x
Ủ rũ hoa tàn sắc thắm vơi
Nhành cây ngọn cỏ héo hon đời
Đông về lạnh lẽo co ro đứng
Nẩy lộc đầu xuân hé nụ mời
x
Đông về lạnh buốt nụ sầu vương
Phủ kín trời mây tuyết ngập đường
Buốt giá con tim người lữ thứ
Hồn nghe quạnh quẽ lúc đêm trường
x
Lạnh lẽo tâm hồn gợi nhớ nhung
Ngoài trời tuyết phủ khắp không trung
Bay bay rớt nhẹ trên tà áo
Buốt giá lòng ai dạ não nùng
x
Dư giờ rảnh rỗi lại làm thơ
Cắn bút suy tư dạ thẩn thờ
Ghép chữ gieo vần sao khó quá
Đăm chiêu nghĩ ngợi mặt bơ phờ
x
Đường đời vạn nẻo lắm chông gai
Cẩn thận đừng nên bước quá dài
Cứ chậm mà đi cho thật vững
Từ từ cũng sẽ đến tương lai
x
Cứ ngỡ tình ta vẹn ước thề
Nào ngờ lỡ nhịp bước phu thê
Chia tay cũng bởi đời ngang trái
Khoắc khoải lòng đau dạ tái tê
x
Một thoáng dư hương ở cuối ngày
Cho đời sẽ mãi đắm hồn say
Ai kia cứ ngỡ người quên lãng
Có kẻ ngồi đây dạ ngất ngây
x
Rượu Nữ Nhi Hồng chốn Thiệu Hưng
Hương nồng vị ngọt xứng danh xưng
Chôn sâu dưới đất bao ngày tháng
Lễ hội đào lên cạn chén mừng
x
Cô gái mà tôi biết thuở nào
Em giờ lạc bước đến nơi nao
Xuân qua hạ tới bao ngày tháng
Gặp lại cho lòng thỏa ước ao
x
Một tấm gương tan vỡ nợ đời
Bây giờ gắn lại khó người ơi
Hàng trăm mảnh vụn không liền lạc
Chẳng khác nàng Oa cố vá trời
x
Một bữa trong tâm loạn mối sầu
Ta cầm bút thử viết dăm câu
Đường ngang nét dọc tan phiền muộn
Chữ múa hồn bay nhẹ nhõm đầu
x
Gió cuốn mây trôi tẩy bụi trần
Mưa về gội sạch hết nhơ thân
Sau cơn bão tố trời quang đãng
Bảy ánh cầu vồng rực sắc vân
x
Đời người tựa chiếc lá cây khô
Một mảnh thuyền nan lướt mặt hồ
Sóng vỗ ba đào nhô nhấp phận
Xoay vòng rớt xuống cõi hư vô
x
Mỗi độ thu sang đám lá vàng
Rơi đầy bãi cỏ dạ mênh mang
Em đi bước nhẹ trên đường vắng
Lá quyện vào chân gió khẽ vang
x
Tiễn gót thu đi mộng lá vàng
Đông về tuyết phủ trắng màu tang
Xuân sang rực rỡ muôn nghìn tía
Hạ đến cành hồng rộn tiếng vang
x
Vẫn đợi chờ em vẫn tại đây
Tương tư nỗi nhớ dáng hao gầy
Cô đơn lẻ bóng dù năm tháng
Mãi chẳng hề vơi mãi đong đầy
x
Đời người hão mộng một cơn mơ
Tỉnh giấc Nam Kha dạ hững hờ
Khổ hải vô biên đừng mãi lội
Hồi đầu thị ngạn tấm thân nhờ
x
Cửa mở mời ai cứ bước vào
Xem vườn ngoạn cảnh gót tiêu dao
Ngâm thơ uống rượu quên ngày tháng
Thế sự thăng trầm mặc thấp cao
x
Thu về lác đác lá vàng rơi
Gió thoảng vờn bay giữa khoảng trời
Ánh nắng đùa vui xuyên kẽ lá
Soi hồ lộng bóng nước chơi vơi
x
Phố vắng âm thầm lặng lẽ đi
Đêm trường quạnh quẽ lá sầu ghi
Cô đơn lạnh lẽo thân còm cỏi
Héo úa tâm hồn lệ đẫm mi
x
Thắm thoát thoi đưa vụt bóng câu
Đường đời vạn nẻo biết về đâu
Non xanh thất thểu mình ta bước
Mỏi gót tìm em đến bạc đầu
x
Tung tăng cá lội cạnh bờ hồ
Đám vịt nô đùa giỡn sóng xô
Lả tả vàng rơi thu héo úa
Gieo sầu nức nở lá về mô
x
Tết đến xuân sang tính sổ đời
Xem ra lỗ nặng chẳng hề lời
Tiền nong vốn liếng đều bay sạch
Nghĩ ngợi đầu đau dạ rối bời
x
Một mảnh trăng khuya chiếu đỉnh đầu
Trong đêm ánh sáng tỏa canh thâu
Phương xa núi nọ bao niềm nhớ
Vẫn mãi mong chờ dẫu biết lâu
x
Tháng bảy trời hay đổ mưa ngâu
Ngưu Lang Chức Nữ vấn vương sầu
Tuy yêu đắm đuối người đôi ngã
Lúc gặp lại nhau bạc mái đầu
x
Mỏi gót phiêu du nửa cuộc đời
Ta dừng bước lại để chân ngơi
Hoang sơn khí lạnh trùm muôn nẻo
Dã lãnh sương mờ phủ mọi nơi
x
Nợ dứt nên duyên cũ tận rồi
Trông chờ duyên mới quá xa xôi
Hay ta cưới đại cô hàng xóm
Để lúc đêm trường mộng lứa đôi
x
Hè về phượng nở khắp muôn nơi
Đỏ thắm nhành cây rực góc trời
Rộn tiếng ve sầu trên đám lá
Hồn ta vương vấn nhớ một thời
x
Vạn cánh hoa hồng lả tả rơi
Vờn bay đỏ thắm cả khung trời
Xoay vòng rớt nhẹ theo cơn gió
Luyến tiếc cành cao chẳng nỡ rời
x
Thân giàu lắm bạc biết làm sao
Chẳng lẽ đem quăng cả xuống hào
Bố thí tuy nhiều còn vẫn bộn
Thôi giờ tặng hết kẻ lao đao
x
Thân nghèo chẳng bạc biết làm sao
Viết mướn vài câu lượm mấy hào
Túng thiếu than trời thôi chẳng thấu
Nên đành phải chịu kiếp lao đao
x
Tình yêu mộng đẹp thuở ban đầu
Mới gặp hình ai đã khắc sâu
Nhớ mãi nụ cười duyên dáng ấy
Tương tư dệt mộng lúc đêm sầu
Một mảnh rừng thu đủ sắc màu
Nâu vàng đỏ tím quyện vào nhau
Chen chân ở giữa vài cây đứng
Trụi lũi thân cành lặng lẽ đau
x
Ủ rũ hoa tàn sắc thắm vơi
Nhành cây ngọn cỏ héo hon đời
Đông về lạnh lẽo co ro đứng
Nẩy lộc đầu xuân hé nụ mời
x
Đông về lạnh buốt nụ sầu vương
Phủ kín trời mây tuyết ngập đường
Buốt giá con tim người lữ thứ
Hồn nghe quạnh quẽ lúc đêm trường
x
Lạnh lẽo tâm hồn gợi nhớ nhung
Ngoài trời tuyết phủ khắp không trung
Bay bay rớt nhẹ trên tà áo
Buốt giá lòng ai dạ não nùng
x
Dư giờ rảnh rỗi lại làm thơ
Cắn bút suy tư dạ thẩn thờ
Ghép chữ gieo vần sao khó quá
Đăm chiêu nghĩ ngợi mặt bơ phờ
x
Đường đời vạn nẻo lắm chông gai
Cẩn thận đừng nên bước quá dài
Cứ chậm mà đi cho thật vững
Từ từ cũng sẽ đến tương lai
x
Cứ ngỡ tình ta vẹn ước thề
Nào ngờ lỡ nhịp bước phu thê
Chia tay cũng bởi đời ngang trái
Khoắc khoải lòng đau dạ tái tê
x
Một thoáng dư hương ở cuối ngày
Cho đời sẽ mãi đắm hồn say
Ai kia cứ ngỡ người quên lãng
Có kẻ ngồi đây dạ ngất ngây
x
Rượu Nữ Nhi Hồng chốn Thiệu Hưng
Hương nồng vị ngọt xứng danh xưng
Chôn sâu dưới đất bao ngày tháng
Lễ hội đào lên cạn chén mừng
x
Cô gái mà tôi biết thuở nào
Em giờ lạc bước đến nơi nao
Xuân qua hạ tới bao ngày tháng
Gặp lại cho lòng thỏa ước ao
x
Một tấm gương tan vỡ nợ đời
Bây giờ gắn lại khó người ơi
Hàng trăm mảnh vụn không liền lạc
Chẳng khác nàng Oa cố vá trời
x
Một bữa trong tâm loạn mối sầu
Ta cầm bút thử viết dăm câu
Đường ngang nét dọc tan phiền muộn
Chữ múa hồn bay nhẹ nhõm đầu
x
Gió cuốn mây trôi tẩy bụi trần
Mưa về gội sạch hết nhơ thân
Sau cơn bão tố trời quang đãng
Bảy ánh cầu vồng rực sắc vân
x
Đời người tựa chiếc lá cây khô
Một mảnh thuyền nan lướt mặt hồ
Sóng vỗ ba đào nhô nhấp phận
Xoay vòng rớt xuống cõi hư vô
x
Mỗi độ thu sang đám lá vàng
Rơi đầy bãi cỏ dạ mênh mang
Em đi bước nhẹ trên đường vắng
Lá quyện vào chân gió khẽ vang
x
Tiễn gót thu đi mộng lá vàng
Đông về tuyết phủ trắng màu tang
Xuân sang rực rỡ muôn nghìn tía
Hạ đến cành hồng rộn tiếng vang
x
Vẫn đợi chờ em vẫn tại đây
Tương tư nỗi nhớ dáng hao gầy
Cô đơn lẻ bóng dù năm tháng
Mãi chẳng hề vơi mãi đong đầy
x
Đời người hão mộng một cơn mơ
Tỉnh giấc Nam Kha dạ hững hờ
Khổ hải vô biên đừng mãi lội
Hồi đầu thị ngạn tấm thân nhờ
x
Cửa mở mời ai cứ bước vào
Xem vườn ngoạn cảnh gót tiêu dao
Ngâm thơ uống rượu quên ngày tháng
Thế sự thăng trầm mặc thấp cao
x
Thu về lác đác lá vàng rơi
Gió thoảng vờn bay giữa khoảng trời
Ánh nắng đùa vui xuyên kẽ lá
Soi hồ lộng bóng nước chơi vơi
x
Phố vắng âm thầm lặng lẽ đi
Đêm trường quạnh quẽ lá sầu ghi
Cô đơn lạnh lẽo thân còm cỏi
Héo úa tâm hồn lệ đẫm mi
x
Thắm thoát thoi đưa vụt bóng câu
Đường đời vạn nẻo biết về đâu
Non xanh thất thểu mình ta bước
Mỏi gót tìm em đến bạc đầu
x
Tung tăng cá lội cạnh bờ hồ
Đám vịt nô đùa giỡn sóng xô
Lả tả vàng rơi thu héo úa
Gieo sầu nức nở lá về mô
x
Tết đến xuân sang tính sổ đời
Xem ra lỗ nặng chẳng hề lời
Tiền nong vốn liếng đều bay sạch
Nghĩ ngợi đầu đau dạ rối bời
x
Một mảnh trăng khuya chiếu đỉnh đầu
Trong đêm ánh sáng tỏa canh thâu
Phương xa núi nọ bao niềm nhớ
Vẫn mãi mong chờ dẫu biết lâu
x
Tháng bảy trời hay đổ mưa ngâu
Ngưu Lang Chức Nữ vấn vương sầu
Tuy yêu đắm đuối người đôi ngã
Lúc gặp lại nhau bạc mái đầu
x
Mỏi gót phiêu du nửa cuộc đời
Ta dừng bước lại để chân ngơi
Hoang sơn khí lạnh trùm muôn nẻo
Dã lãnh sương mờ phủ mọi nơi
x
Nợ dứt nên duyên cũ tận rồi
Trông chờ duyên mới quá xa xôi
Hay ta cưới đại cô hàng xóm
Để lúc đêm trường mộng lứa đôi
x
Hè về phượng nở khắp muôn nơi
Đỏ thắm nhành cây rực góc trời
Rộn tiếng ve sầu trên đám lá
Hồn ta vương vấn nhớ một thời
x
Vạn cánh hoa hồng lả tả rơi
Vờn bay đỏ thắm cả khung trời
Xoay vòng rớt nhẹ theo cơn gió
Luyến tiếc cành cao chẳng nỡ rời
x
Thân giàu lắm bạc biết làm sao
Chẳng lẽ đem quăng cả xuống hào
Bố thí tuy nhiều còn vẫn bộn
Thôi giờ tặng hết kẻ lao đao
x
Thân nghèo chẳng bạc biết làm sao
Viết mướn vài câu lượm mấy hào
Túng thiếu than trời thôi chẳng thấu
Nên đành phải chịu kiếp lao đao
x
Tình yêu mộng đẹp thuở ban đầu
Mới gặp hình ai đã khắc sâu
Nhớ mãi nụ cười duyên dáng ấy
Tương tư dệt mộng lúc đêm sầu