M
Có một vị dòng hoàng thân quốc thích
Phá giặc Mông chiến tích thật lẫy lừng
Trận Vân Đồn đốt sạch cả thuyền lương
Xoay thế cuộc chuyển bại cơ thành thắng
Nhớ dạo trước anh còn đang lận đận
Mặt mày thì cáu bẩn luốt lem tay
Gánh than đen để bán sống qua ngày
Chợt gặp hội Diên Hồng triệu bô lão
Nhà vua thấy anh uy nghi tướng mạo
Mặt chữ điền khí ngạo nét tinh anh
Nên vời anh đến hỏi chuyện cho rành
Thì mới biết anh là người hoàng tộc
Bởi phạm tội nên giờ thân đơn độc
Mất vị hầu tước lộc lẫn công danh
Ngày bán than tối đắp chiếc chiếu manh
Tài đại tướng nhưng giờ sao giúp nước?
Vua cảm động ngồi suy tư mấy lượt
Rồi cuối cùng phán sơ lược như sao
Trẫm nghĩ ngươi là một đấng anh hào
Lại là lúc đang cần người hữu dụng
Nên phục chức đừng hoài ơn vua trọng
Giúp nước nhà cùng chống bọn giặc Mông
Cửa Vân Đồn nhất quyết chẳng để thông
Ngăn thuyền giặc từ bên Tàu tiếp viện
Anh về đó hàng ngày trông cửa biển
Đội thủy binh thao luyện thật tinh anh
Báo hoàng ân dù có chết cũng đành
Dùng hết sức để mà ngăn giặc dữ
Cũng nhờ đó tên anh vào thanh sử
Trận Vân Đồn Văn Hổ bị phá tan
Đốt thuyền lương cả thảy khoảng mấy ngàn
Làm nhụt chí quân Mông từng hung hãn
Khi việc nước vừa xong công viên mãn
Anh trở về làng bản chốn quê xưa
Vui vầy cùng đám cháu nhỏ nô đùa
Qua ngày tháng thong dong không vướng bận
Giữa thời nay có một anh lận đận
Bởi vì đời lắm hận đắng chua cay
Đành bán than để kiếm sống qua ngày
Cho hồn được khỏa khuây thân nhẹ nhõm
M
Có ông lão ngồi câu nơi sông Vị
Thả dây dài ngẫm nghĩ chuyện sâu xa
Tuổi tám mươi chưa thể gọi là già
Chờ minh chúa mời ra lo việc nước
Người qua lại thấy lưỡi câu ngay tuột
Chẳng gắn mồi nhiều lượt nhắc nhở ông
Bẻ lưỡi cong dây nhợ buộc đôi vòng
Mồi thơm móc để chờ câu cá lớn
Ông không giận mà lại còn nói giỡn
Ta câu thời câu vận cá câu chi
Bọn ngươi đây nào có thể hiểu gì
Vài tháng nữa rồi các ngươi sẽ biết
Giữa thời nay có chàng trai đất Việt
Bởi trong lòng lắm việc nghĩ chẳng thông
Cầm bút lên lặng lẽ viết đôi dòng
Cho hồn khỏi suy tư đời bĩ vận
Có nhiều lúc chàng đổ thừa số phận
Tạo chi nhiều lận đận lẫn trái ngang
Cho đời anh khốn khổ biết bao ngần
Giờ có trách cũng hình như quá muộn
Dòng đời đó đổ xô như sóng cuộn
Vỗ dập dồn lôi cuốn kẻ ngu ngơ
Đành để thân cho sóng đẩy xa bờ
Khi hối hận thì hình như đã muộn
Chàng ngồi đó học theo ông Lã Vọng
Thả dây dài mơ mộng lúc mai sau
Chờ thời cơ chờ vận để ngẩng đầu
Nhìn phía trước tương lai ngời rạng rỡ
M
Tống Thái Tổ sau khi gồm thiên hạ
Mở tiệc to khánh hạ đãi quần thần
Luận binh cơ cùng chư vị tướng quân
Bàn việc nước mời trăm quan nghị sự
Giữa tiệc vui nhà vua vờ ướm thử
Các khanh gia sẽ ứng xử ra sao
Giả tỷ như có kẻ khoác long bào
Lập lại vụ Trần Kiều binh biến đó
Quan văn võ nước mắt tuôn ràn rụa
Cùng dập đầu trước vựa kiến long nhan
Chúng thần đây tội muôn chết chẳng màng
Nào có dám múa rìu qua mắt thợ
Chúng khanh gia có điều chi lo sợ
Cứ trình tâu cho rõ rõ ràng ràng
Đừng có nên ấp úng hoặc hoang mang
Làm trẫm đây chẳng thể nào hiểu được
Chư tướng quân đồng rập tâu một lượt
Chúng thần cùng xin được hưởng điền viên
Ấn soái dâng trao trả lại binh quyền
Về hủ hỉ vui vầy cùng con cháu
Tống Thái Tổ nở nụ cười gượng gạo
Nhưng trong lòng kiêu ngạo kế đã thành
Đoạt binh quyền từ tay của chúng khanh
Cho vương vị một ngày càng vững chắc
M
Quả lệ chi từ Lĩnh Nam diệu vợi
Vượt ngàn trùng về tới đất đế kinh
Thay ngựa trạm bôn ba cuộc hành trình
Người trước ngã người sau đi tiếp tục
Dương Quý Phi cùng hoàng thân quý tộc
Đợi quả về hưởng lộc đức vua ban
Nhìn từ xa một đám bụi xoay vần
Cửa thành mở quả lệ chi về tới
Vua mừng rỡ vì bao ngày ngóng đợi
Quý phi buồn mòn mỏi ngó xa xăm
Lòng không vui nhỏ lệ ướt âm thầm
Làm long nhan cũng nghe hồn não nuột
Nhưng cũng bởi chiều Quý phi quá mực
Nên Đại Đường nhiều lúc nổi phong ba
An Lộc Sơn dấy loạn hủy sơn hà
Nơi Mã Ngôi, vua, Quý phi vĩnh biệt
Đường Minh Hoàng một ông vua kiệt hiệt
Khiến Đại Đường sắp diệt chuyển thế cơ
Đoạt triều trung từ Vi Hậu ai ngờ
Nay phải bại vì đam mê nữ sắc
Nhiều năm sau khi Quý phi đã mất
Vua vẫn buồn nét mặt chẳng hề vui
Quả lệ chi giờ nhắc dạ ngậm ngùi
Nhớ một thuở cùng Quý phi hoan lạc
Có một vị dòng hoàng thân quốc thích
Phá giặc Mông chiến tích thật lẫy lừng
Trận Vân Đồn đốt sạch cả thuyền lương
Xoay thế cuộc chuyển bại cơ thành thắng
Nhớ dạo trước anh còn đang lận đận
Mặt mày thì cáu bẩn luốt lem tay
Gánh than đen để bán sống qua ngày
Chợt gặp hội Diên Hồng triệu bô lão
Nhà vua thấy anh uy nghi tướng mạo
Mặt chữ điền khí ngạo nét tinh anh
Nên vời anh đến hỏi chuyện cho rành
Thì mới biết anh là người hoàng tộc
Bởi phạm tội nên giờ thân đơn độc
Mất vị hầu tước lộc lẫn công danh
Ngày bán than tối đắp chiếc chiếu manh
Tài đại tướng nhưng giờ sao giúp nước?
Vua cảm động ngồi suy tư mấy lượt
Rồi cuối cùng phán sơ lược như sao
Trẫm nghĩ ngươi là một đấng anh hào
Lại là lúc đang cần người hữu dụng
Nên phục chức đừng hoài ơn vua trọng
Giúp nước nhà cùng chống bọn giặc Mông
Cửa Vân Đồn nhất quyết chẳng để thông
Ngăn thuyền giặc từ bên Tàu tiếp viện
Anh về đó hàng ngày trông cửa biển
Đội thủy binh thao luyện thật tinh anh
Báo hoàng ân dù có chết cũng đành
Dùng hết sức để mà ngăn giặc dữ
Cũng nhờ đó tên anh vào thanh sử
Trận Vân Đồn Văn Hổ bị phá tan
Đốt thuyền lương cả thảy khoảng mấy ngàn
Làm nhụt chí quân Mông từng hung hãn
Khi việc nước vừa xong công viên mãn
Anh trở về làng bản chốn quê xưa
Vui vầy cùng đám cháu nhỏ nô đùa
Qua ngày tháng thong dong không vướng bận
Giữa thời nay có một anh lận đận
Bởi vì đời lắm hận đắng chua cay
Đành bán than để kiếm sống qua ngày
Cho hồn được khỏa khuây thân nhẹ nhõm
M
Có ông lão ngồi câu nơi sông Vị
Thả dây dài ngẫm nghĩ chuyện sâu xa
Tuổi tám mươi chưa thể gọi là già
Chờ minh chúa mời ra lo việc nước
Người qua lại thấy lưỡi câu ngay tuột
Chẳng gắn mồi nhiều lượt nhắc nhở ông
Bẻ lưỡi cong dây nhợ buộc đôi vòng
Mồi thơm móc để chờ câu cá lớn
Ông không giận mà lại còn nói giỡn
Ta câu thời câu vận cá câu chi
Bọn ngươi đây nào có thể hiểu gì
Vài tháng nữa rồi các ngươi sẽ biết
Giữa thời nay có chàng trai đất Việt
Bởi trong lòng lắm việc nghĩ chẳng thông
Cầm bút lên lặng lẽ viết đôi dòng
Cho hồn khỏi suy tư đời bĩ vận
Có nhiều lúc chàng đổ thừa số phận
Tạo chi nhiều lận đận lẫn trái ngang
Cho đời anh khốn khổ biết bao ngần
Giờ có trách cũng hình như quá muộn
Dòng đời đó đổ xô như sóng cuộn
Vỗ dập dồn lôi cuốn kẻ ngu ngơ
Đành để thân cho sóng đẩy xa bờ
Khi hối hận thì hình như đã muộn
Chàng ngồi đó học theo ông Lã Vọng
Thả dây dài mơ mộng lúc mai sau
Chờ thời cơ chờ vận để ngẩng đầu
Nhìn phía trước tương lai ngời rạng rỡ
M
Tống Thái Tổ sau khi gồm thiên hạ
Mở tiệc to khánh hạ đãi quần thần
Luận binh cơ cùng chư vị tướng quân
Bàn việc nước mời trăm quan nghị sự
Giữa tiệc vui nhà vua vờ ướm thử
Các khanh gia sẽ ứng xử ra sao
Giả tỷ như có kẻ khoác long bào
Lập lại vụ Trần Kiều binh biến đó
Quan văn võ nước mắt tuôn ràn rụa
Cùng dập đầu trước vựa kiến long nhan
Chúng thần đây tội muôn chết chẳng màng
Nào có dám múa rìu qua mắt thợ
Chúng khanh gia có điều chi lo sợ
Cứ trình tâu cho rõ rõ ràng ràng
Đừng có nên ấp úng hoặc hoang mang
Làm trẫm đây chẳng thể nào hiểu được
Chư tướng quân đồng rập tâu một lượt
Chúng thần cùng xin được hưởng điền viên
Ấn soái dâng trao trả lại binh quyền
Về hủ hỉ vui vầy cùng con cháu
Tống Thái Tổ nở nụ cười gượng gạo
Nhưng trong lòng kiêu ngạo kế đã thành
Đoạt binh quyền từ tay của chúng khanh
Cho vương vị một ngày càng vững chắc
M
Quả lệ chi từ Lĩnh Nam diệu vợi
Vượt ngàn trùng về tới đất đế kinh
Thay ngựa trạm bôn ba cuộc hành trình
Người trước ngã người sau đi tiếp tục
Dương Quý Phi cùng hoàng thân quý tộc
Đợi quả về hưởng lộc đức vua ban
Nhìn từ xa một đám bụi xoay vần
Cửa thành mở quả lệ chi về tới
Vua mừng rỡ vì bao ngày ngóng đợi
Quý phi buồn mòn mỏi ngó xa xăm
Lòng không vui nhỏ lệ ướt âm thầm
Làm long nhan cũng nghe hồn não nuột
Nhưng cũng bởi chiều Quý phi quá mực
Nên Đại Đường nhiều lúc nổi phong ba
An Lộc Sơn dấy loạn hủy sơn hà
Nơi Mã Ngôi, vua, Quý phi vĩnh biệt
Đường Minh Hoàng một ông vua kiệt hiệt
Khiến Đại Đường sắp diệt chuyển thế cơ
Đoạt triều trung từ Vi Hậu ai ngờ
Nay phải bại vì đam mê nữ sắc
Nhiều năm sau khi Quý phi đã mất
Vua vẫn buồn nét mặt chẳng hề vui
Quả lệ chi giờ nhắc dạ ngậm ngùi
Nhớ một thuở cùng Quý phi hoan lạc