$
Tóc bạc hoa râm tuổi xế tà
Vì đời lắm chuyện nét phôi pha
Lưng nay đã mỏi hơi còng xuống
Mắt gợn mây mờ chẳng thấy xa
Ấy thế mà tâm hồn vẫn trẻ
Mê đàn, vịnh, phú lẫn thơ ca
Nam Kha mộng đẹp còn dang dỡ
Tiếc nuối đời vui chẳng nỡ già
$
Bỏ sức ra công đã bấy lâu
Ba năm đèn sách vó đưa câu
Bao nhiêu khó nhọc giờ thành, toại
Kim bảng đề danh thỏa nguyện cầu
Chép vượt vũ môn thân biến đổi
Vờn đôi cánh rộng gió mây thâu
Non cao, biển lớn rồng bay, lượn
Mặc sức tung hoành biết đến đâu
$
Lỡ gót thu qua nửa cuộc đời
Đông về đọng lại tiếng mưa rơi
Mang theo cái lạnh và giông tố
Phủ kín đầy sân tuyết ngập trời
Buốt giá con tim người lữ thứ
Thu nào kỷ niệm nhớ chơi vơi
Thu nay đã chết còn đâu nữa
Áo não lòng ai nấc nghẹn lời
$
Nhặt lá phong vàng kỷ niệm xưa
Ngày nào gặp gỡ lúc ban trưa
Mưa rơi rớt nhẹ đầu hai đứa
Một chiếc dù che chẳng thể vừa
Sợ ướt thân em người gái nhỏ
Anh cầm dù chắn cố ngăn mưa
Nghe cơn gió thoảng vài ba lá
Đậu xuống đầu anh lấp chỗ thừa
$
Thu vẫn quanh ta vẫn nhởn nhơ
Mà sao hiện rõ nét bơ phờ
Kiêu sa gót ngọc còn đâu nữa
Dĩ vãng vàng son đã sắp mờ
Gió lạnh về mau cây trút lá
Thân cành trụi lũi nhánh lơ thơ
Hôm nao khoác áo vàng nâu đỏ
Chợt thoáng thu tàn dạ ngẩn ngơ
$
Kẻ ở bên Đông người phía Tây
Ba giờ khác biệt đó cùng đây
Xa xôi vạn dặm nhờ duyên số
Sợi chỉ hồng se buộc thật dầy
Đáng lẽ tim yêu ngừng hẳn đập
Vì đời lắm chuyện đắng chua cay
Nên duyên chồng vợ trời xui khiến
Thoát khỏi cơn đau kiếp đọa đày
$
Một mảnh trăng khuya chiếu đỉnh đầu
Trong đêm ánh sáng tỏa canh thâu
Phương xa núi nọ bao niềm nhớ
Vẫn mãi mong chờ dẫu biết lâu
Thấp thoáng vầng dương vừa ló dạng
Trăng đi biền biệt biết về đâu
Cô đơn quạnh quẽ hồn trông ngóng
Dõi mắt tìm em dạ nhuốm sầu
$
Đường vào thơ đạo quá thênh thang
Cất bước chân ta vẫn ngỡ ngàng
Cứ chậm mà đi đừng vội vã
Coi chừng vấp té ngã lăn ngang
Năng lo luyện tập vần niêm đối
Để khéo người chê rất bẽ bàng
Giận dỗi nàng Thơ quay gót ngọc
Đêm trường tưởng nhớ dạ miên man
$
Hạ tắt đầu thu lá úa tàn
Cây rừng đổi áo đón thu sang
Khi xưa xanh mướt giờ nâu đỏ
Lẫn cả tím vàng dạ ngổn ngang
Lả tả vờn bay theo ngọn gió
Lìa cành chẳng nỡ phút ly tan
Đời người ngắn ngủi hơn gì lá
Một kiếp vô thường được mấy gang?
$
Lạc lối chiều thu một thuở nào
Đường mòn ngoạn cảnh bước tiêu dao
Vai mang giốc rượu hơi còn nóng
Bụng túi thơ đầy giọng ngấn cao
Nắng nhạt lòng nghe man mác lạnh
Thu vàng lá rụng gió lao xao
Nhâm nhi chút rượu cho hồn ấm
Đợi lúc đêm về mộng ánh sao
$
Tóc bạc hoa râm tuổi xế tà
Một thời ngang dọc bước xông pha
Chân đi đã mỏi nên dừng gót
Thoát kiếp giang hồ dạ xót xa
Gác kiếm lê thân về cố quận
Sống đời bình dị một nông gia
Lâu lâu tưởng nhớ thời son trẻ
Tiếc nuối vì sao lại phải già
$
Đời người ngắn ngủi chẳng bao nhiêu
Chỉ một gang tay cũng đủ nhiều
Thấm thoát thoi đưa đà mấy độ
Gang vơi một nửa tuổi về chiều
Làm người lắm việc không vừa ý
Thế sự trầm thăng tựa thủy triều
Vạn sự tùy duyên tâm nhẹ nhõm
Mơ hồn phẳng lặng ý tiêu diêu
$
Biết đến bao giờ hết mộng mơ
Khi đầu trắng bạc tóc lơ thơ
Khi tim nặng trĩu gần ngưng đập
Khi mắt lim dim đã sắp mờ
Khoảng cách từ đây còn một đỗi
Đời người ngắn ngủi chẳng nhiều giờ
Đang khi rảnh rỗi thì mơ nhé
Mấy chục năm dài cứ ngẩn ngơ
$
Hai chữ bình an rất đậm màu
Mà ta mãi kiếm ở nơi đâu
Non cao chót vót rừng xanh thẳm
Đáy biển đen ngòm vạn trượng sâu
Nhẹ nhõm tâm an lòng tự tại
Tùy duyên mọi chuyện khỏi lo âu
Đời người ngắn ngủi như cơn mộng
Tỉnh giấc hồn vơi hận oán sầu
$
Bởi chẳng tơ duyên phận rã rời
Tim buồn diệu vợi biết sao vơi
Đôi ta gặp gỡ trong giờ muộn
Phải trách ai đây chỉ trách trời
Tiếc nuối làm chi tình đã lỡ
Tàn cơn mộng đẹp kiếp buông lơi
Duyên chưa kịp khởi tàn theo gió
Lẩn quẩn vòng duyên khổ một đời
$
Dẫu biết em yêu phận ngọc ngà
Lầu vàng gác tía thật nguy nga
Ra vô kẻ đón người đưa rước
Lược giắt trâm cài dáng thướt tha
Một gã trò nghèo thân phận bạc
Chung trường cũng đã mấy năm qua
Anh đây chỉ dám nhìn len lén
Mộng nụ cười duyên nét mặn mà
$
Mối tình ảo ảnh đẹp nên thơ
Khiến cả hồn ta thấy thẩn thờ
Tình đến rồi đi bay thật nhẹ
Như làn khói mỏng lớp sương mờ
Không đau vật vã như tình thật
Chỉ thoáng buồn thôi thoáng ngẩn ngơ
Tình đến rồi đi cơn mộng mị
Khi tàn giấc điệp hóa ra mơ
Tóc bạc hoa râm tuổi xế tà
Vì đời lắm chuyện nét phôi pha
Lưng nay đã mỏi hơi còng xuống
Mắt gợn mây mờ chẳng thấy xa
Ấy thế mà tâm hồn vẫn trẻ
Mê đàn, vịnh, phú lẫn thơ ca
Nam Kha mộng đẹp còn dang dỡ
Tiếc nuối đời vui chẳng nỡ già
$
Bỏ sức ra công đã bấy lâu
Ba năm đèn sách vó đưa câu
Bao nhiêu khó nhọc giờ thành, toại
Kim bảng đề danh thỏa nguyện cầu
Chép vượt vũ môn thân biến đổi
Vờn đôi cánh rộng gió mây thâu
Non cao, biển lớn rồng bay, lượn
Mặc sức tung hoành biết đến đâu
$
Lỡ gót thu qua nửa cuộc đời
Đông về đọng lại tiếng mưa rơi
Mang theo cái lạnh và giông tố
Phủ kín đầy sân tuyết ngập trời
Buốt giá con tim người lữ thứ
Thu nào kỷ niệm nhớ chơi vơi
Thu nay đã chết còn đâu nữa
Áo não lòng ai nấc nghẹn lời
$
Nhặt lá phong vàng kỷ niệm xưa
Ngày nào gặp gỡ lúc ban trưa
Mưa rơi rớt nhẹ đầu hai đứa
Một chiếc dù che chẳng thể vừa
Sợ ướt thân em người gái nhỏ
Anh cầm dù chắn cố ngăn mưa
Nghe cơn gió thoảng vài ba lá
Đậu xuống đầu anh lấp chỗ thừa
$
Thu vẫn quanh ta vẫn nhởn nhơ
Mà sao hiện rõ nét bơ phờ
Kiêu sa gót ngọc còn đâu nữa
Dĩ vãng vàng son đã sắp mờ
Gió lạnh về mau cây trút lá
Thân cành trụi lũi nhánh lơ thơ
Hôm nao khoác áo vàng nâu đỏ
Chợt thoáng thu tàn dạ ngẩn ngơ
$
Kẻ ở bên Đông người phía Tây
Ba giờ khác biệt đó cùng đây
Xa xôi vạn dặm nhờ duyên số
Sợi chỉ hồng se buộc thật dầy
Đáng lẽ tim yêu ngừng hẳn đập
Vì đời lắm chuyện đắng chua cay
Nên duyên chồng vợ trời xui khiến
Thoát khỏi cơn đau kiếp đọa đày
$
Một mảnh trăng khuya chiếu đỉnh đầu
Trong đêm ánh sáng tỏa canh thâu
Phương xa núi nọ bao niềm nhớ
Vẫn mãi mong chờ dẫu biết lâu
Thấp thoáng vầng dương vừa ló dạng
Trăng đi biền biệt biết về đâu
Cô đơn quạnh quẽ hồn trông ngóng
Dõi mắt tìm em dạ nhuốm sầu
$
Đường vào thơ đạo quá thênh thang
Cất bước chân ta vẫn ngỡ ngàng
Cứ chậm mà đi đừng vội vã
Coi chừng vấp té ngã lăn ngang
Năng lo luyện tập vần niêm đối
Để khéo người chê rất bẽ bàng
Giận dỗi nàng Thơ quay gót ngọc
Đêm trường tưởng nhớ dạ miên man
$
Hạ tắt đầu thu lá úa tàn
Cây rừng đổi áo đón thu sang
Khi xưa xanh mướt giờ nâu đỏ
Lẫn cả tím vàng dạ ngổn ngang
Lả tả vờn bay theo ngọn gió
Lìa cành chẳng nỡ phút ly tan
Đời người ngắn ngủi hơn gì lá
Một kiếp vô thường được mấy gang?
$
Lạc lối chiều thu một thuở nào
Đường mòn ngoạn cảnh bước tiêu dao
Vai mang giốc rượu hơi còn nóng
Bụng túi thơ đầy giọng ngấn cao
Nắng nhạt lòng nghe man mác lạnh
Thu vàng lá rụng gió lao xao
Nhâm nhi chút rượu cho hồn ấm
Đợi lúc đêm về mộng ánh sao
$
Tóc bạc hoa râm tuổi xế tà
Một thời ngang dọc bước xông pha
Chân đi đã mỏi nên dừng gót
Thoát kiếp giang hồ dạ xót xa
Gác kiếm lê thân về cố quận
Sống đời bình dị một nông gia
Lâu lâu tưởng nhớ thời son trẻ
Tiếc nuối vì sao lại phải già
$
Đời người ngắn ngủi chẳng bao nhiêu
Chỉ một gang tay cũng đủ nhiều
Thấm thoát thoi đưa đà mấy độ
Gang vơi một nửa tuổi về chiều
Làm người lắm việc không vừa ý
Thế sự trầm thăng tựa thủy triều
Vạn sự tùy duyên tâm nhẹ nhõm
Mơ hồn phẳng lặng ý tiêu diêu
$
Biết đến bao giờ hết mộng mơ
Khi đầu trắng bạc tóc lơ thơ
Khi tim nặng trĩu gần ngưng đập
Khi mắt lim dim đã sắp mờ
Khoảng cách từ đây còn một đỗi
Đời người ngắn ngủi chẳng nhiều giờ
Đang khi rảnh rỗi thì mơ nhé
Mấy chục năm dài cứ ngẩn ngơ
$
Hai chữ bình an rất đậm màu
Mà ta mãi kiếm ở nơi đâu
Non cao chót vót rừng xanh thẳm
Đáy biển đen ngòm vạn trượng sâu
Nhẹ nhõm tâm an lòng tự tại
Tùy duyên mọi chuyện khỏi lo âu
Đời người ngắn ngủi như cơn mộng
Tỉnh giấc hồn vơi hận oán sầu
$
Bởi chẳng tơ duyên phận rã rời
Tim buồn diệu vợi biết sao vơi
Đôi ta gặp gỡ trong giờ muộn
Phải trách ai đây chỉ trách trời
Tiếc nuối làm chi tình đã lỡ
Tàn cơn mộng đẹp kiếp buông lơi
Duyên chưa kịp khởi tàn theo gió
Lẩn quẩn vòng duyên khổ một đời
$
Dẫu biết em yêu phận ngọc ngà
Lầu vàng gác tía thật nguy nga
Ra vô kẻ đón người đưa rước
Lược giắt trâm cài dáng thướt tha
Một gã trò nghèo thân phận bạc
Chung trường cũng đã mấy năm qua
Anh đây chỉ dám nhìn len lén
Mộng nụ cười duyên nét mặn mà
$
Mối tình ảo ảnh đẹp nên thơ
Khiến cả hồn ta thấy thẩn thờ
Tình đến rồi đi bay thật nhẹ
Như làn khói mỏng lớp sương mờ
Không đau vật vã như tình thật
Chỉ thoáng buồn thôi thoáng ngẩn ngơ
Tình đến rồi đi cơn mộng mị
Khi tàn giấc điệp hóa ra mơ